Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 3

 Trên bàn ăn có một cốc sữa bò và một miếng bánh mì, Trịnh Hân Di đưa lên mũi ngửi, nhìn căn phòng nhỏ mặc dù sạch sẽ nhưng vẫn có mùi gì lạ. Cô thả chân xuống chuẩn bị bước đi, thì nhìn thấy trên màn hình máy tính có dán một mẩu giấy, nghĩ là chủ căn phòng gửi lại cho cô. Hơi chần chừ một tí rồi cô tiến lên trước giật tờ giấy ra.

 "Hi, người đẹp, còn nhớ tôi không? Tôi chính là anh chàng đẹp trai chiều qua đã đưa cô tới nhà hàng Giang Trung, bữa sáng tôi đã mua về để trên bàn cho cô, đừng khách sáo, cứ dùng đi, bởi vì tôi lấy tiền trong túi của cô đấy. Mặc dù một bữa sáng cũng không đến mức khiến tôi phá sản, nhưng tôi không thể cho cô ngủ rồi lại mời cô ăn, huống hồ vận may cả ngày đều do sáng sớm quyết định, bắt đầu làm việc lại không thấy vào chỉ thấy ra thì cả ngày sẽ rất đen đủi. Thôi, tôi phải đi vì cuộc sống mưu sinh đây, nếu cô là kẻ trộm thì xin hãy để chiếc máy tính lại cho tôi. Nếu không phải, xin cô hãy giặt những bộ đồ bẩn ở dưới chân giường đi cho, ít nhiều thì cũng là trả tiền phòng tối qua, cảm ơn!"

 Trịnh Hân Di nhìn kỹ xuống dưới chân giường, quả là có một đống quần áo bẩn chất lên, thảo nào lại có mùi là lạ. Cô nhếch mép một cái châm biếm, mảnh giấy rời khỏi ngón tay cô rơi xuống dưới đất. Sắp rời khỏi phòng, không biết tại sao lại giở thói gây chuyện, cô trở lại căn phòng cầm cốc sữa lên hắt vào bàn phím máy tính.

 ***

 Phù dâu của Tiêu Mai cuối cùng vẫn là Bạch Băng, tất nhiên không phải sự dũng mãnh của cô phải đầu hàng vì nắm đấm của Bạch Băng, mà vì mấy câu nói của Trịnh Sảng khiến cô thay đổi suy nghĩ. Trịnh Sảng nói chẳng ai có thể đẹp hơn cô dâu, mà phù dâu cũng phải xứng đáng một chút. Phù dâu phải đảm đương sự kiện nổi bật trong hôn lễ, loại bỏ những khó khăn của cô dâu; cắt bánh gato, mời nước, kính rượu, thay đồ giúp cô dâu, đưa ra kế sách cho cô dâu, tìm ra và bù đắp những chỗ thiếu sót, khiến cho buổi lễ thành công, luôn quan sát từng điểm nhỏ trên người cô dâu, xem trang điểm có bị nhạt đi không, có cần lau mồ hôi không, tất cả những việc này đều là trách nhiệm của phù dâu. Nói cách khác, phù dâu cũng chính là nha đầu luôn phục tùng bên cạnh cô dâu trong ngày hôn lễ.

 Ôi, rất tuyệt, có thể đưa một hoa khôi của trường xuống làm nha đầu cho mình cũng là một chuyện đáng mừng trong cuộc đời này! Nghĩ như thế, Tiêu Mai vui mừng ra mặt. Thời học đại học vì hay bị người khác đàm tiếu, cô đã không ít lần giúp Bạch Băng chạy đây chạy đó, bị coi như nha đầu sai vặt, lần này cô sẽ đòi lại gấp mấy lần cả vốn lẫn lãi!

 "Bạch Băng, tớ rất hồi hộp, mau kể chuyện cười cho tớ giảm áp lực, đùa cho tớ vui lên đi".

 "Ối giời, Bạch Băng lúc nãy tớ đứng lâu quá, chân mỏi lắm, đấm bóp giúp tớ chút đi".

 "Bạch Băng, tớ không muốn uống nước ngọt, mau đi lấy giúp tớ chai nước đi"

 Cô không ngừng hành hạ Bạch Băng, khiến cho Bạch Băng tức đến trợn cả mắt lên, cắn răng cắn lợi. Nhưng ai bảo hôm nay cô to hơn chứ? Chẳng còn cách nào, tức vẫn hoàn tức, tức xong vẫn phải làm đúng như yêu cầu. Lấy nước về, Bạch Băng nghe thấy chị khóa trên, được giữ ở lại trường đảm nhận công tác giảng dạy - Vương Bình - nói với Tiêu Mai, muốn lát nữa cô có ném hoa cưới thì ném cho chị ấy, Tiêu Mai tỏ ra khó xử nói với chị là mẹ chồng đã sớm dặn là ném hoa cưới cho em chồng rồi.

 "Làm sao phải ném cho cô ta?" - Bạch Băng bước lên đưa nước cho Tiêu Mai, giương mắt lên nói - "cậu không tự mình ra mà xem, ngày trọng đại của anh trai và chị dâu, cô ta lại giữ khuôn mặt lạnh tanh như băng kết nghìn năm vậy, giống như đang làm điều có lỗi với cô ta ấy, chẳng hề tiếp khách chào hỏi ai được câu nào". Vương Bình nghe thế liền cười, Bạch Băng hỏi chị cười gì, chị kia nói: "Đúng là người đẹp không ưa nhau! Em và cô ta không chào hỏi nhau là vì hai người đều là người đẹp, con người luôn ghét kiểu người giống mình!"

 Tiêu Mai chớp mắt, nghiêng đầu như nghĩ ngợi điều gì quan trọng, rồi nghiêm nghị nói với Vương Bình: "Không đến nỗi chứ? Bởi vì em đâu có ghét Bạch Băng!"

 Trong khi Vương Bình còn đang tiêu hóa câu nói của Tiêu Mai, Bạch Băng đã dùng ngón tay bóp lấy cổ Tiêu Mai. Trịnh Hân Di lúc đó đi theo tiếng cười đùa vào trong phòng nghỉ, cô em chồng nhìn hai người với ánh mắt lạnh tanh, Vương Bình cười gật đầu với Hân Di rồi kéo nhẹ cổ Bạch Băng lại, ra ám hiệu có việc xảy ra.

 Bạch Băng quay lại nhìn, thấy Trịnh Hân Di, không đừng được lườm Hân Di một cái. Tiêu Mai hất Bạch Băng một cái, quay ra hỏi Trịnh Hân Di: "Có việc gì thế?". Cô hỏi với cả giọng nói và thái độ tử tế, nhưng Trịnh Hân Di lại khó chịu trả lời: "Cô nghỉ đủ chưa? Cứ để anh tôi ở ngoài kia tiếp khách nói chuyện một mình à?"

 Bị cô em chồng nói trước mặt mọi người, Tiêu Mai thấy hơi xấu mặt, nhưng cô không muốn hôn lễ của mình biến thành đám lộn xộn, liền nuốt cục tức vào trong, nhấc váy lên nói: "Biết rồi, tôi sẽ đi ra". Bạch Băng kéo lấy Tiêu Mai, đẩy cô ngồi xuống ghế, rướn người lên trước mặt em chồng tỏ vẻ quan sát, khiêu mày lên ra vẻ không để ý nói: "Vội cái gì chứ? Phải trang điểm thêm vào".

 Trong mắt Trịnh Hân Di bừng lên ngọn lửa, mấy ngày hôm nay tâm trạng cô lúc nào cũng không vui, sáng hôm đó khi từ nhà trọ anh lái xe taxi về nhà, bất chợt nhìn thấy Mạnh Vân Phi ngồi trên sofa. Cô chẳng nói gì cả, coi anh như vô hình, đi thẳng vào, cởi giày ra rồi bước vào phòng ngủ, rồi mở tủ quần áo ra sắp xếp quần áo của mình.

 "Em đang làm gì đấy?" - Mạnh Vân Phi đi vào và đóng cửa tủ lại - "vừa sáng ra anh đã chạy qua đây nhưng không thấy ai cả, đừng có nói với anh là tối qua em ngủ ở nhà, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu trên người em rồi".

 Cô không lên tiếng cũng không nhìn anh lấy một cái, trầm mặt xuống rồi lại mở cửa tủ ra, anh lại đóng cửa lại, hét nhỏ: "Ngủ bên ngoài cả đêm em còn lý lẽ!". Cô cúi mặt xuống, vẫn chẳng nói lời nào, đợi anh hét xong, cô lại cố tình đi tới mở cửa tủ, mới mở được một nửa, anh đã hung dữ chạy tới đóng lại, không ngờ một tay của cô đã thò vào bên trong, không kịp rút ra, ngón giữa đã bị kẹp vào giữa cánh cửa tủ.

 Trong chốc lát, đau tới tận xương tủy!

 Trong tiếng hét thất thanh của cô, anh vội ôm lấy, cầm chặt lấy ngón tay giữa bị đau đưa lên miệng thổi phù phù, và tất cả những phẫn nộ mà cô dồn ép trong lòng giây phút này phát ra hết, cô giật ngón tay lại, nỗi đau thể xác đâu có thấm gì so với nỗi đau của con tim? Cô giơ nắm đấm lên, hết cái này đến cái khác, giáng xuống người anh, cô lắc mái tóc dài, nói trong sự điên loạn: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh là cái gì của tôi chứ? Anh cút đi, cút…"

 "Hân Di, Hân Di, đừng như thế, tin anh, làm trái tim em tổn thương tim anh cũng đau như thế". Anh ôm chặt lấy cô, đôi môi mềm mại của anh thơm qua tóc mai của cô, thì thầm vào tai cô.

 Nước mắt trào xuống ào ào.

 Chiếc gai nhọn đã dần dần thu lại trước những lời lẽ an ủi đường mật của anh. Nhưng chiếc gai, đã ẩn vào trong vẫn bị xuyên sâu trong lòng cô. Xuyên đến nỗi khiến cho trái tim trăm ngàn lỗ thủng, máu tươi không ngừng chảy.

 Cùng với tuổi tác tăng lên, sự tự tin của Trịnh Hân Di dành cho mối tình không biết có thể mang tới mùa xuân như mong đợi không ngày càng giảm, còn sự lo lắng lại càng ngày càng tăng lên. Khi cô nhìn Bạch Băng và Tiêu Mai, duy trì ranh giới giữa nhẫn nại và bộc phát, Bạch Băng kéo Tiêu Mai đứng dậy. Tiêu Mai thở phì một cái, Trịnh Hân Di đứng chặn ở cửa, sự phẫn nộ trong mắt Hân Di không phải cô không nhìn thấy, nói thực, trong lòng Tiêu Mai đúng là có chút sợ Trịnh Hân Di. May Bạch Băng còn bớt chuyện giúp cô, bực tức và nhẫn nhịn đều đúng mực.

 Tay cầm một cốc nước ngọt, Trịnh Hân Di nheo mắt nhìn Trịnh Sảng đang cười híp mắt vui tươi như chú chim, còn Tiêu Mai thì không ngớt đưa tay ra bắt tay và gật đầu tỏ vẻ cảm ơn khách, trong lòng tâm trạng hỗn độn. Tại sao một cô gái tướng mạo tầm thường như Tiêu Mai lại có được một cuộc hôn nhân hoàn hảo thế này, còn cô đến một mối tình có thể bước ra ánh nắng cũng không có tư cách được hưởng?

Từ khi kết thúc tuổi 27, ngày càng có nhiều người quan tâm đến chuyện hôn nhân của Trịnh Hân Di.Gần như mọi người xung quanh đều đang thúc giục cô, không còn nhỏ nữa, nên lấy chồng thôi. Theo tính cách kiêu ngạo của Hân Di, cô vốn chết cũng không thèm nhận bó hoa cưới mà Tiêu Mai ném, chỉ là Cao Hiểu Cương nói Tiêu Mai trông vẻ mặt rất có phúc tướng, có được bó hoa cưới của cô ném chưa biết chừng lại có được may mắn!

 Trịnh Hân Di chau mày, được, cứ coi như ngựa chết vớ được cọc, hoặc nhỡ đâu thực sự có thể mang lại sự tiến triển cho mối tình giữa cô và Mạnh Vân Phi. Nhưng ai ngờ được, nửa đường còn bị cướp mất, khi cô đưa tay ra đón lấy bó hoa thì lại bị người ta đẩy sang một bên. Đến khi cô đứng vững lại, bực mình nhìn lại thì đã thấy Bạch Băng cầm bó hoa tươi trong tay đang cười với vẻ đắc ý, vừa đi vừa ngửi bó hoa.

 Thôi, Tiêu Mai cười hi hi ngoảnh đầu lại, thấy tình hình có vẻ không ổn, liếc nhìn mẹ chồng một cái, xong rồi, sắc mặt mẹ chồng không được vui. Cô chỉ bực không thể dùng nhãn đao truy sát Bạch Băng.

 "Cậu làm gì thế? Cố tình làm loạn à?". Chớp lấy cơ hội, Tiêu Mai kéo Bạch Băng ra một bên chất vấn với giọng đầy tức giận. Bạch Băng giương cằm lên nói: "Ai bảo cô ta khiến cho tớ và cậu mất mặt ở cửa hàng? Tớ chết cũng không nhìn được cái đức hạnh không coi ai ra gì của cô ta".

 Việc này rõ ràng là hành vi riêng từ phía Bạch Băng, nhưng Trịnh Hân Di lại cho rằng đó là sự thông đồng giữa Tiêu Mai và Bạch Băng, trước đó đã bàn bạc ổn thỏa với nhau. Cao Hiểu Cương cũng cho là như thế, trong lòng không vui, vốn không muốn ném hoa cưới cho con gái bà thì đừng đồng ý với ý kiến của bà nữa, mà đã đồng ý thì phải làm chứ, giữ chữ tín là đức tính quan trọng trong việc đối nhân xử thế, là cơ bản trong cách an thân lập mệnh, tại sao nói mà không giữ lời?

 Cao Hiểu Cương có cách nhìn khác với Tiêu Mai.

 Hôn lễ vẫn chưa kết thúc, Trịnh Hân Di đã bỏ đi trước, nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là buổi tối Hân Di lại kéo đồ trở về nhà, nói là mấy ngày tới không bay, muốn sống ở nhà một thời gian. Hai mẹ con thì thầm chuyện ngày hôm nay xảy ra, đều thể hiện sự không hài lòng đối với Tiêu Mai, còn lúc đó Tiêu Mai đang nằm gọn trong phòng tân hôn bóc phong bì, cười sướng tới mức không ngậm được miệng lại.

 "Oa, ông xã, số tiền này thực sự là của chúng mình sao? Em lớn chừng này rồi mà lần đầu tiên có được số tiền lớn như thế này!". Cô cúi xuống vốc một vốc lớn tiền mặt lộ rõ vẻ ham tiền hỏi Trịnh Sảng.

 "Đương nhiên là của chúng mình rồi, không phải của bọn mình lẽ nào là của người khác à?"

 "Phát tài rồi, phát tài rồi, ông xã ạ, anh thật nhiều bạn, kết hôn một lần mà túi đã đầy rồi. Quyết định tháng sau vợ chồng mình chia tay rồi lại cưới, cưới rồi lại chia tay, cứ thế lặp đi lặp lại 8, 10 lần thì chúng mình đều thành tỷ phú hết cả sao? Ha ha, đúng là con đường sinh tài tuyệt diệu".

 "Linh tinh! Vừa cưới nhau xong em đã nói tới ly hôn với anh rồi, cần dạy dỗ hả". Trịnh Sảng đâm vào cô rồi đổ xuống giường, giơ tay ra định sờ vào mông cô.

 Trịnh Hân Di đúng lúc này lại đẩy cửa xông vào, cả căn phòng dạt dào tình yêu bị thần sắc của cô làm cho tan biến. Trịnh Sảng và Tiêu Mai hơi ngại ngùng, Trịnh Sảng quay người ngồi dậy, đằng hắng vài tiếng, có chút không thoải mái hỏi Hân Di: "Có chuyện gì thế?”

 "Tiêu Mai". Trịnh Hân Di liếc nhìn Trịnh Sảng, lại liếc sang Tiêu Mai, cười ngọt một cái, bước lên trước đưa một chiếc hộp nhỏ màu đen bằng gỗ có hoa văn cho cô nói, "cái này tặng cô, mở ra xem có thích hay không?"

 Hey, có chút ngạc nhiên, không biết cô em chồng này muốn giở trò gì?

 Tiêu Mai ngồi dậy, đưa mắt nhìn Trịnh Hân Di đang cười tươi, trong lòng do dự mở chiếc hộp ra, trong chiếc hộp đen sì sì này có chứa thứ gì không biết? Cô vẫn thật sự có chút tò mò.

 "A..."

 Chiếc hộp bị hất rơi xuống đất, một con nhện đen sì to đùng giống thật đang nhe nanh giơ vuốt ra nằm gọn bên trong hộp.

 "Trịnh Hân Di! Em làm gì thế?", Trịnh Sảng phẫn nộ hét lên.

 Tiếng hét của Tiêu Mai khiến Cao Hiểu Cương bước tới, người giúp việc Thu Nhi cũng ngơ ngác nhìn ở bên ngoài, khi cô nhìn ra con nhện đen giống thật rơi dưới đất kia, bèn vỗ ngực mình, hóa ra là bị dọa cho một vố.

 "Ngạc nhiên", Trịnh Hân Di kiêu căng quay người đi.

 "Đứng lại", Cao Hiểu Cương lạnh lùng gọi Hân Di lại.

 "Làm gì?". Cô dừng chân, chau mày, tỏ ra không hiểu.

 "Xin lỗi Tiêu Mai, nhanh!". Mặc dù Cao Hiểu Cương vì chuyện Bạch Băng cướp hoa mà không hài lòng với Tiêu Mai, nhưng bà vẫn không đồng ý với hành động của con gái mình đối với người chị dâu mới về trong đêm tân hôn. Trong con mắt bà, nhện là loài không may mắn.

 "Sao phải thế? Chỉ là một con nhện giả thôi mà, con còn không sợ cô ta sợ cái gì? Còn giả vờ yếu ớt". Trịnh Hân Di lườm một cái, nhấc chân định bước đi. Cao Hiểu Cương chặn lại, "con nhất định phải xin lỗi vì hành động của mình".

 "Thôi đi à, thôi ạ". Tiêu Mai không muốn ngày đầu tiên bước vào nhà mà khiến cho hai mẹ con người ta bất hòa, bèn bước tới bên mẹ chồng Cao Hiểu Cương dàn xếp cho qua chuyện. Nhưng Trịnh Hân Di không kết thúc, còn nguýt mắt về phía cô nói: "Còn giả là người tốt nữa chứ, cô chỉ muốn tôi và mẹ tôi cãi nhau to nên mới cố ý kêu to như thế phải không?"

 Được, lòng tốt mà bị cho là lòng lang dạ thú, Tiêu Mai vì thế điên lên. Trịnh Hân Di cũng bỏ đi vì người mẹ Cao Hiểu Cương không bênh vực cô. Đây là chuyện gì không biết? Đúng là một đêm tân hôn vui vẻ lại bị một cô em chồng tính tình quái gở làm cho bực bội trong lòng. Tiêu Mai bực tức thổi mấy sợi tóc trên trán, cực kỳ khó chịu.

 "Bà xã, đừng có giữ bộ mặt khó coi như thế nữa, hôm nay là đêm tân hôn của hai đứa mình, vui lên chút nào!". Trịnh Sảng mở tủ quần áo ra, lấy bộ đồ ngủ ra đưa cho Tiêu Mai, "em đi tắm trước đi, hãy mang tất cả những thứ không vui lúc nãy dội trôi cả đi".

 "Có phải em gái anh bị biến thái tâm lý không?". Tiêu Mai giật lấy bộ đồ ngủ cùng với tâm trạng không vui của mình, "thật là quá đáng, âm dương quái khí, liệu có phải là cô ấy nhìn không thuận mắt cảnh người khác hạnh phúc không?"

 "Sao lại thế được? Chẳng qua nó có chút bướng bỉnh, từ nhỏ đã được chiều nên sinh hư. Không sao đâu, hôm khác anh sẽ lựa thời gian nói chuyện với nó. Em mau đi tắm trước đi nhé? Một khắc tình xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên vì chuyện nhỏ này mà mất hứng"

 Trịnh Sảng vừa nói vừa cười và hôn lên trán cô.

 "Chị Mai", Thu Nhi ở bên ngoài gõ cửa phòng, "dì Cương gọi chị đến phòng đọc sách gặp một chút".

 "Ờ, tôi biết rồi". Tiêu Mai nhìn Trịnh Sảng, để đồ ngủ vào trong lòng anh rồi đi về phía thư phòng mẹ chồng.

 "Mẹ, mẹ tìm con ạ?"

 "Tiêu Mai, qua đây, ngồi đi". Cao Hiểu Cương thân thiết kéo cô vào trong phòng đọc sách và chỉ ngồi vào ghế sofa, nói: "Tiêu Mai à, chuyện hôm nay là Hân Di không đúng, mẹ thay nó đền lễ với con. Con đừng để bụng với nó, đừng có vì nó mà ảnh hưởng tới tâm trạng nhá?"

 "Mẹ, mẹ đừng nói như thế, việc đã qua thì thôi, con không để bụng đâu". Mấy lời nói của mẹ chồng khiến cho những điều không vui trong lòng cô tan biến đi hơn nửa.

 "Không để bụng thì tốt, sau này cả nhà sống với nhau khó tránh khỏi có lúc nọ lúc kia, mọi người nên sống thoáng một chút, tha thứ cho nhau thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nhưng Tiêu Mai này, có phải trước đây con từng quen Hân Di rồi không? Mà hình như còn xảy ra chuyện gì đó không vui vẻ lắm giữa hai đứa?"

 Trịnh Hân Di đi khỏi, Cao Hiểu Cương càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nếu như Hân Di và Tiêu Mai chỉ gặp nhau mới hai lần, cho dù có chút không hài lòng về chuyện buổi chiều, Hân Di cũng không có lý do gì đối xử với Tiêu Mai như thế?

 "Dạ, cũng không gọi là quen". Biết được sự nghi ngờ của mẹ chồng, Tiêu Mai do dự kể chuyện ở cửa hàng và ở sân bay cho mẹ chồng nghe. Cao Hiểu Cương nghe xong chẳng nói gì, sau đó nói nhỏ với Trịnh Sảng: "Nhìn Tiêu Mai có vẻ rất hiền hậu, nhưng nói chuyện không thật thà cho lắm". Trịnh Sảng hỏi sao bà lại nói như vậy, bà chau mày nói: "Hân Di mỗi tháng ngoài tiền lương cố định ra còn có trợ cấp, nhưng nó cũng không tiêu hoang tới mức mua một bộ đồ với giá 8.800 tệ. Con đã nhìn thấy nó mặc bộ đồ nào đắt đến như thế chưa?"

 Cao Hiểu Cương thích dành thời gian cho ăn mặc và trang điểm, bà hầu như có thể đoán được giá cả các loại mặt hàng thời trang có thương hiệu. Vì thế từ trước tới giờ Trịnh Hân Di không bao giờ mặc những bộ đồ quá xa xỉ về nhà, cho nên Cao Hiểu Cương không tin lời Tiêu Mai nói.

 "Con chẳng chú ý gì tới điều này, đắt hay không con cũng không biết". Trịnh Sảng cười, rồi hỏi tiếp, "lẽ nào Tiêu Mai nói thế? Cô ấy thấy Hân Di mua bộ đồ đắt như thế khi nào, con sẽ đi hỏi cô ấy"

 "Nó không nói chuyện này với con sao?"

 Trịnh Sảng lắc đầu, Tiêu Mai chỉ nói với con chuyện ở sân bay, nhưng lúc đó Tiêu Mai không biết Hân Di lại chính là em chồng mình, lúc hai gia đình gặp nhau ở khách sạn cô mới biết và từ đó không nhắc tới chuyện này với Trịnh Sảng nữa, cho nên Trịnh Sảng không hề biết trước đây Hân Di và Tiêu Mai từng hai lần đụng độ với nhau.

 Anh muốn đi hỏi Tiêu Mai, Cao Hiểu Cương nói: "Thôi đi, con cũng không cần đi hỏi nữa, đừng có chuyện này lây sang chuyện khác, để tránh nó nghĩ mẹ chồng nói xấu con dâu sau lưng"

 Tiêu Mai không hề biết mẹ chồng Cao Hiểu Cương lại có điều không hài lòng với mình, lúc nào cũng vô tư tươi cười qua ngày. Buổi sáng ngủ tới lúc tự tỉnh dậy, buổi chiều ôm giá vẽ tìm tới mấy công viên yên tĩnh để vẽ vời, không thì cũng vẽ trên ban công. Trịnh Sảng đã hứa với cô, đợi tới khi Trịnh Hân Di lấy chồng sẽ lấy phòng ngủ của Hân Di ra làm phòng để tranh của cô. Mặc dù một năm Hân Di chỉ về nhà có một vài lần, nhưng chỉ cần cô ấy vẫn chưa có nhà riêng thì phòng ngủ vẫn phải giữ cho cô ấy. Về điểm này, Tiêu Mai không có ý kiến gì, hiện nay cô rất hài lòng với cuộc sống sau ngày cưới, mẹ chồng làm ở một tòa án, giờ vẫn còn chưa nghỉ hưu, ban ngày căn nhà là lãnh địa của riêng mình cô, chỉ thỉnh thoảng có Thu Nhi chạy tới ban công xem tranh, và luôn khen ngợi hết lời. Trước sự ngưỡng mộ của Thu Nhi, cô cười tươi như bông hoa hướng dương đón mặt trời và gió mát.

 "Chị Mai, chị vẽ em xem có được hay không?" - Thu Nhi đỏ mặt nói - "vẽ cho em đẹp một chút nhé". Tiêu Mai cười hi hi nhại lại cách nói của Thu Nhi: "Được. Nào, đứng đây, hướng sáng chỗ này tốt". Cô để Thu Nhi đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời tuôn vào trong cửa, chiếu vào khuôn mặt Thu Nhi khiến những đám tàn nhan giống như măng mọc sau mưa đua lên tua tủa.

 "Đừng động đậy". Tiêu Mai vừa lấy bút vẽ ra thì nghe thấy âm thanh ầm ầm trên đầu mình, ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời bao la có một chiếc máy bay chở khách vừa xuyên mây xuyên khói bay qua hướng thẳng về phía sân bay.

 ***

 “Này, các chị em” - Trong phòng nghỉ ngơi của nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, một nữ tiếp viên vỗ vỗ tay, nói với Trịnh Hân Di và vài người nữ tiếp viên khác - “chuẩn bị hạ cánh rồi tôi muốn tuyên bố một chuyện vui, ha, vậy mà lại được tuyên bố trên trời cơ đấy, các chị em cứ coi như là chuyện vui động trời! Nghe này, tôi… tôi sắp lấy chồng rồi!”

 “Chúc mừng, chúc mừng”. Phòng nghỉ lập tức tràn đầy tiếng cười, người nữ tiếp viên đó nói xong thì bắt đầu phát thiệp mời cưới, khuôn mặt ngập tràn nụ cười hạnh phúc, nhưng trong mắt lại ứ đầy nước, cô ấy ngắm đi ngắm lại phòng nghỉ, lại ngắm cả bầu trời xanh bên ngoài, nói với giọng đầy lưu luyến: “Đây là lần cuối cùng tôi bay, ngày mai tôi sẽ thôi việc rồi”

 Cô vừa dứt lời, ngoài Trịnh Hân Di ra, những nữ tiếp viên vừa nãy hết sức vui mừng giờ chợt trầm lặng xuống.

 Lúc Trịnh Hân Di nhận lấy thiệp mời cưới trong lòng đã không lấy gì làm vui vẻ, một năm trở lại đây suốt ngày nghe người ta công bố tin mừng, mối tình chưa từng nhìn thấy mặt trời giữa cô và Mạnh Vân Phi cứ như hòn đá tảng đè nặng trong lòng cô, nặng tới mức cô không thở được nữa. Cô càng ngày càng khát khao được cùng với Vân Phi tay trong tay bước dưới ánh nắng, được mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, trở thành cô dâu xinh đẹp.

 Nhưng cô có thể đợi tới khi nào đây?
 Im lìm mở tấm thiệp mời ra, cô nhìn chằm chằm vào tên của cô dâu và chú rể, dần dần thị giác biến chúng thành Mạnh Vân Phi và Trịnh Hân Di.

Chương 2: Thêm một mẹ chồng dưới quê nữa

 Sau khi tiếp đất, Trịnh Hân Di mở điện thoại ra, nhận được tin nhắn Mạnh Vân Phi gửi cho cô.Mạnh Vân Phi nói anh có việc gấp phải bay sang Paris, máy bay sắp cất cánh rồi, bảo cô tự mình bắt taxi về. Gập điện thoại lại, Trịnh Hân Di nhếch mép kéo theo hành lý, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào đi ra khỏi sân bay.

 “Ớ, sao lại là cô?”. Anh lái taxi quay đầu lại nhìn, thấy người kéo cửa xe ra ngồi vào là Trịnh Hân Di, ngẩn ra một lát, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, hé miệng ra cười, nói, “Ha, không ngờ cô lại là nữ tiếp viên hàng không, cô còn nhớ tôi không?”

 Bắc Kinh thật là nhỏ! Trịnh Hân Di chê anh nhiều lời, cầm điện thoại lên định bước ra khỏi xe, không ngờ chậm mất một bước, cửa xe đã bị anh ta khóa mất rồi, anh vừa cười tươi vừa nói: “Ngồi xe của ai mà chả là ngồi. Hôm đó tôi lòng dạ tốt bụng đưa cô về nhà mình giữ cô ngủ lại một tối, cô thì cũng thật tốt, không nói câu cảm ơn thì thôi, lúc rời phòng còn hắt sữa bò vào bàn phím máy tính của tôi. Được, tôi cũng không nhắc lại chuyện này với cô mà làm gì, nói đi, đến đâu?”

 Nghe anh ta nhắc tới chuyện hôm đó, Trịnh Hân Di nghĩ, coi như là đền bù cho anh ta, ngồi xe anh ta thêm một lần này coi như đóng góp cho việc kinh doanh của anh ta. Báo địa điểm đến xong, cô quay đầu về phía cửa sổ, trên mặt rõ ràng viết rõ dòng chữ “xin đừng làm phiền”, nhưng anh ta không biết điều, cả quãng đường cứ lảm nhảm không ngơi.

 “Nữ tiếp viên hàng không như các cô một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”

 “Haiz, làm sao mà cứ phải giữ một khuôn mặt đó? Chúng ta cũng xem như có duyên, không thì tại sao có bao nhiêu taxi mà cô lại lên đúng chiếc xe của tôi?”

 “Này, nói chuyện đi chứ, cả ngày nay đi làm áp lực đã nhiều lắm rồi, ngồi trên xe còn nghĩ ngợi gì mà cứ phải nghiêm túc như thế? Thực ra hai chúng ta cũng có thể coi như là cùng ngành với nhau, đều thuộc ngành phục vụ, chỉ có điều địa điểm phục vụ của cô so với mặt nước biển thì cao hơn của tôi một chút thôi. Nhưng hai chúng ta đều được yêu cầu là phục vụ bằng nụ cười, mang đến niềm vui cho khách hàng chính là niềm vui lớn nhất của chúng ta!”

 “Câm miệng!” - Trịnh Hân Di không thể nhịn được nữa chặn họng anh ta lại, - “không phải ai cũng có thể thưởng thức kịch nói độc vai của anh, nếu như cứ ngồi xe anh và phải chịu đựng nghe những lời om sòm không dứt của anh, thì anh cho là khách sẽ thấy vui sao?”

 “Nhưng không phải với ai tôi cũng nhiệt tình như thế, thường tôi chỉ thế này với người đẹp thôi, cô nên thấy tự hào mới đúng”. Anh vừa nói vừa ngẩng đầu lên liếc nhìn nhan sắc của Trịnh Hân Di qua gương, rồi hạ giọng lầm bầm, “sao mà lườm tôi?”

 Đúng là khiến người khác không nói được câu nào!

 Trịnh Hân Di lại nhìn ra phía ngoài, thể hiện rõ không muốn nói bất cứ lời nào với anh lái xe này nữa.

 “Này, anh Kiếm, cháu của anh bây giờ ở đâu?” - Chiếc điện thoại vô tuyến trên xe kêu lên, một âm thanh ba la bu lu phát ra - “có một khách hàng quen bao xe của tôi tới Thiên Tân, nhưng tôi không có thời gian, anh có muốn đi một vòng không?”

 “Được, nhưng anh này trên xe đang có khách, anh hỏi bên kia xem đợi chừng nửa tiếng có được không?”

 “Được, để tôi hỏi, bạn đợi nhé!”. Lát sau, người kia trả lời, “không sao, tôi gửi số điện thoại của anh ấy cho bạn, tiễn khách xong bạn gọi luôn cho anh ấy, được chứ?”

 “Cảm ơn, không nói, về anh mời cháu của anh đi ăn một bữa nhé”

 Đúng là thô tục! Nghe những lời thô lỗ của họ, Trịnh Hân Di đưa qua một ánh mắt ác độc. Lúc anh xuống xe, anh đưa cho cô danh thiếp của mình cùng với 1 tệ tiền thừa, cười hi hi nói: “Cho cô một tờ danh thiếp, sau này có việc gấp cần dùng tới xe chỉ cần gọi điện cho tôi là được”

 Tiêu Châu Kiếm? Đúng là gặp ma, ở đâu mọc ra nhiều người họ Tiêu đến thế!

 Trịnh Hân Di lạnh lùng liếc tờ danh thiếp một cái, rồi vứt lại trả anh, nói: “Anh mới có việc gấp ấy, căn phòng của anh bị cháy, xe của anh nổ đùng!”

 “Aiza, đừng có nói ra những lời linh tinh đó. Miệng con gái ác độc như thế, e rằng sau này không gả cho ai được đâu”

 “Peng…”

 Cửa xe bị Hân Di đóng rầm một cái, lực rất mạnh, mạnh đến nỗi không khí xung quanh gần như cũng bị lắc lư theo.

 Tính khí khó chịu như thế, có mà đẹp hơn nữa cho không cũng không thèm. Tiêu Châu Kiếm trong lòng nghĩ, đạp chân đạp ga lên, chiếc xe nhỏ phụt khói xa vụt thẳng lên phía trước.

 “Chị Hân Di, chị về rồi à”. Thu Nhi mở cửa ra, vừa nhận lấy chiếc tay cầm của vali hành lý vừa hỏi, “chị ăn cơm chưa? Tối hôm qua em đã làm món sủi cảo nhân rau hẹ, chị có muốn ăn một bát không?”
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .